

Tưởng Thầy, xin tạc đôi lời thán,
Giữa chốn trời Tây, khói sương mờ,
Cuộc đời quả một giấc mơ,
Tiễn người đi trước, ai chờ đi sau.
Ngọn lúa, bờ lau, thay màu sắc,
Thầy vẫn thủy chung, lý tưởng mình,
Xì dầu, bánh hỏi “Chợ Dinh,”
“Bình An” Phật tự, đượm tình núi sông!
Nhớ ngày ấy, bóng dừa cao vút,
Thầy ra sân bảo: “Hái, đừng chờ!”
Đỡ cơn khát nước trưa hè,
Mát lòng em út đi về thăm nhau.
Năm sáu tám, “Tổ đình” “Tu viện,”
Chiếc Hon-đa, chở bạn ngồi sau,
Vừa tan lớp học không lâu,
“Bình An,” Thầy đã vội mau ra về.
Sau mới biết, việc chùa, việc học,
Thầy chăm lo, yên ả mọi bề,
Trọn nên nghĩa đạo, ban sơ,
Giữa thời “nội chiến,” tuổi thơ đơn thuần.
Ngày qua ngày, trau dồi kinh kệ,
Bỏ thói đời, rối quẩn, cuồng mê,
Thầy ơi! Thế sự não nề,
Thôi đành bái biệt, biết về nơi nao?
“Luật tứ phần,” thầy thường riêng dạy,
Những tấm lòng, dụng Pháp làm đầu,
Thế gian, ảo giác muôn màu,
Hễ còn tham đắm, nghìn sau thăng trầm.
Thầy quyết chí: “Trì danh niệm Phật,”
Giờ công thành, quả mãn quy Tây.
Di Đà tịnh cảnh sum vầy,
Cùng chư Thánh chúng, từ đây an nhàn.
Thầy đi, đồ chúng càng thương nhớ,
Cố nén lòng, chuyển hóa niềm đau,
Gương Thầy chiếu rọi, người sau,
Dụng công tu tập, chung nhau một lòng.
Du-già sư Thích Tịnh Thông (Đồng Năng)
California & London 2020